Dành cả thanh xuân chỉ để yêu một người,
Rồi chẳng thành đôi mà thành bong bóng vỡ...
Đến với người sau để mong mình bớt nhớ,
Nhưng dẫu xoá trăm lần ký ức chẳng mờ đi...
Ở bên một người mà như kẻ vô tri
Vẫn nhắc mình phải sống vì hiện tại,
Nhưng bước xa rồi vẫn ngoảnh đầu nhìn lại
Tìm những nhớ, thương, khờ dại lỡ chôn vùi...
Vẫn mỉm cười nhưng là dối đấy thôi,
Biết họ đã quên rồi mà không nguôi vương vấn.
Biết tội người đến sau, mà tận cùng sâu thẳm
Hai tiếng “người xưa” còn vương nặng đến vô cùng...
#Duphong